Người tình không tên
Nhá nhem tối, trong một con hẻm của những người dân lao động, cảnh vật thật tĩnh lặng, không ồn ào, nhộn nhịp như những nơi khác, chỉ có tiếng muỗi, tiếng nước chảy, lâu lâu có thêm tiếng trẻ khóc… Thật khiến cho người ta có cảm giác buồn man mác. Tiếng muỗi vo ve bên tai ngày một nhiều hơn, thật khó chịu. Đứng lên đi tắm rồi định bụng làm gói mỳ bỏ bụng cho qua tối nay, lại một tối xa nhà. Ấy thế, tưởng đâu chỉ đơn giản như vậy thôi mà cũng không được, hết mỳ, hết thuốc, lại phải thay đồ đi bộ gần cây số ra đường lớn mua. Ánh đèn đường đã bật tự hồi nào, nhìn qua ngó lại mọi người đi làm về thật hối hả, dường như họ rất bận, rất bận. Chẳng bù cho mình. Cái vẻ...