Kẻ nhút nhát
Từ nhỏ tôi đã sợ giông bão. Đêm nào có sấm sét, tôi đều chạy vô phòng ngủ của ba mẹ rồi leo lên giường khổ vua để cho mẹ ôm tôi đến khi cơn bão giảm bớt. Tôi run rẩy vì sợ hãi, chỉ nhờ sự ấm áp của cơ thể mẹ và giọng nói ngọt ngào của mẹ mới có thể làm cho tôi bình tĩnh trở lại. Khi tôi 12 tuổi, gia đình tôi đã trải qua một cơn bão tồi tệ nhất mà tôi từng chứng kiến. Tiếng sấm rền vang, tiếng gió thổi và cây đổ bên ngoài, ánh chớp sáng rực lóe lên liên hồi… làm cho tôi sợ chết khiếp đi được. Chạy vào phòng của ba mẹ, tôi leo lên giường và mẹ ôm tôi khi tôi đang run rẩy và tê liệt vì sợ hãi. Khi cơn bão dịu đi, tôi...