TruyenXx.com ★ Đọc truyện sex online, đọc truyện người lớn hay nhất, truyện địt nhau, làm tình
Trên sofa Lam nhấn mạnh con cặc cương cứng, to lớn vào lồn bà Hòa. Hắn nắc mạnh. Hai bộ phận sinh dục ngậm chặt vào nhau ra vào. Từng đường gân cọ xát vào thành âm hộ kéo ra những sợi nước ướt át. Bà Hòa thở mạnh tay bám chặt vào thành ghế ưỡn cong người hất lên, lâu lâu rên theo những cái nắc. Mặt bà đỏ rần khờ ra sung sướng trong cơn hoan lạc. Phần trên bà vẫn còn mặc nguyên áo dài nhung dạ tiệc sau đêm dạ hội tất niên năm 2009. Phía dưới cái quần lảnh trắng và quần lót kéo xuống tháo ra còn máng vào một gót chân. Lam nhìn khuôn mặt đẹp với mái tóc phủ dài trang điểm kỹ nhưng rối lên bởi những cái nắc mạnh bạo. Cơn nứng và sướng làm bà Hòa thở rất mạnh...
Vừa vào đến cửa căn hộ thằng bạn thân cùng chung cư ,Lâm đã gọi – “Dũng ơi! Có nhà không?” rồi mở cửa tự nhiên đi vào. Việc này nằm trong tính toán của nó vì nó vừa cho Dũng thay nó đá bóng dưới sân, vấn đề là bạn bè thân thiết qua lại với nhau suốt ngày nó nắm khá rõ giờ giấc sinh hoạt của nhà Dũng, giờ này chú Hùng, bố Dũng, chưa đi làm về còn cô Trâm, mẹ Dũng chắc chắn đang thả mình dưới làn nước lạnh, cô đang tắm. Cô Trâm đã 35 tuổi, một người phụ nữa đoan trang, kín đáo và đẹp nhất khu chung cư này. Đàn ông con trai trong chung cư mỗi lần ngắm cô đi chợ hoặc đi tập thể dục về đều thầm ghen với bố Dũng về thứ tài sản vô giá mà...
Hằng đêm Tuấn phải đi bộ đến bệnh viện rước người dì tan làm về nhà. Khu cư xá của bệnh viện, cách đó hơn 500 mét nhưng phải qua con lộ rợp bóng cây, tán cao to lớn phủ che bầu trời, thiếu ánh sáng sợ kẻ gian phá phách, trêu chọc, bắt cóc hãm hiếp. Vì thế ban đêm cần phải có người Nam đồng hành cho yên tâm. Dì Linh là Y tá quốc gia, thuê chung cư của chính phủ giá rẻ, thuộc Bộ Y tế xây cất cho công nhân viên chức gần bệnh viện. Dì Thùy Linh là kế mẫu của tôi, trong khi ba đang làm xa nhà, chỉ có hai dì cháu nói chuyện thân thương như Mẹ với con. Ba tôi – Trần Bá Thảo dược sỹ đang trông coi hiệu thuốc Tây tư nhân ở khu nội Thành phố Sydney,...
Con Quỳnh ăn cơm cách vội vã. Nó tỏ vẻ mệt mỏi, buồn ngủ ra mặt cho mọi người nhìn thấy. Vét nốt một vài hột cơm cuối cùng trong chén, đùa hết vào miệng, vừa nhai vào miệng nó vừa bước lại tủ lạnh để kiếm nước uống. Linh chị Quỳnh cùng Đạt, anh rể nàng vẫn thản nhiên ngồi tại bàn ăn tráng miệng, Cả hai chẳng buồn để ý đến nàng. Chiều nào cũng vậy, sau bửa cơm Quỳnh dọn dẹp sạch sẽ, rủa chén bát xong mới hết trách nhiệm. Nó lặng lẽ bỏ lên phòng tắm rửa, học bài, chuẩn bị bài vở cho ngày mai, bỏ mặc bà chị ruột với ông anh rể ở lại nhà dưới phòng khách xem Tivi, bàn chuyện làm ăn hay giỡn hớt cười đùa gì mặc kệ. Cha mẹ Quỳnh mất lâu rồi, từ cái hồi còn...
Cô gái chăn bò này tuy là chị nhưng không phải là chị ruột cũng không phải chị họ của Nam mà là một chị bạn học cùng với nó vào năm học lớp 6 tại trường cấp II, III Nguyễn Trãi. Chị ta tên là Hồ Thị Hiền, hiện giờ chị đã 19 tuổi nghĩa là so với nó, chị hơn nó những 2 tuổi. Lúc ấy, vì lớn tuổi nhất lớp nên bạn bè cùng lớp đương nhiên là tôn vinh lên hàng đàn chị và trong lớp, cho dù đứa nào có dữ dằn đến mấy đi chăng nữa cũng phải một chị Hiền, hai chị Hiền chứ không thể nào giỡn chơi được. Vả lại, tuy là con gái nhưng tính tình chị không thể nào nhu mì, hiền hậu như những bạn gái khác mà trái lại thật đanh đá, hung dữ còn hơn cả...
Thực sự mà nói thì máu dâm thì chắc thằng nào cũng có, nhưng máy cái trò anh em họ hay cô gì chú bác thì phải thuộc dạng siêu dâm mới có được cái may mắn ấy.. Đọc, nghe anh em nói, viết mãi rồi, tôi nghĩ mình cũng nên tự thú 1 tí.. Là một chuyện có thật thôi, tôi không có năng khiếu viết nên cũng không biết viết tù đâu.. Nhưng tôi nhớ là cách đây 10 năm gì đấy, cái ngày tôi đang học lớp 8.. hồi đấy tôi ngu lắm, cũng sem sex đấy, cũng cô giáo thảo, chú kim, 7 đêm khoái lạc đấy.. nhưng có biết cái gì với cái gì đâu.. biết cái loz thôi, chứ biết âm đạo, âm vật. hat le mồng đốc là cái gì (chắc cũng không riêng gì tôi đâu, anh em đang đoc có 10...
Tôi sinh ra trong một gia đình trung lưu. Bố mẹ đều là công chức nhà nước. Thủa nhỏ, tôi cũng học hành rất khá và nổi tiếng ngoan hiền ở khu phố vì không bao giờ nói bậy chửi tục (bây giờ thì nói bậy như ranh ). Sau năm 75, thời còn bao cấp nặng nề lắm. Khu nhà tôi ở toàn cán bộ có chức có quyền nhưng thời đó tivi, đài đóm không như bây giờ. Chương trình tivi cũng phải mãi 19h mới phát. Tôi nhớ chương trình đầu tiên là “Bông hoa nhỏ”, rồi “Thời sự”.. (bao cấp mà). Ngày đó, do Việt Nam sống nhờ ở đọ với bọn Liên Xô cũ nên bọn nó xây dựng một trạm thu phát kênh 1 truyền hình Nga (bây giờ là OPT1 thì phải) để cung cấp thông tin cho bọn chuyên gia và cán...
Chuyện xảy ra vào năm tôi 14 tuổi, chẳng hiểu mẹ tôi nghe đâu mà quyết định nghĩ việc phụ giúp công ty của cha tôi mà đi nhận về 7 cô em này. Phải nói sơ về cha mẹ tôi, họ là những thương nhân rất thành công của cái thành phố “Hòn ngọc Viễn Đông” này. Cha tôi thì chẳng mấy khi ở nhà, ông đi suốt với những dự án, có khi cả tháng mới ghé nhà. Mẹ tôi vừa phụ cha tôi quản lý công ty, vừa thỉnh thoảng cũng ký hợp đồng này nọ, nhưng vẫn dành khá nhiều thời gian cho tôi. Hôm đó đi học về thì mẹ tôi báo cho tôi cái tin là tôi sắp có thêm 7 người em. Nghe tin này mà tôi cứ tưởng nghe lầm. Một đứa thì may ra tôi còn du di cho vui cửa...
Khánh đang dán mắt vào màn ảnh chiếc máy điện toán, cặm cụi viết cho xong bản thảo. Tay chàng thoăn thoắt trên bàn phím, đổ những âm thanh lách cách. Nhấn vào mệnh lệnh completed, màn ảnh rào rào chạy, thay đổi liên tục theo ánh nhấp nháy của dàn đèn chớp bên bộ nhớ. Tiếng chuông điện thoại reo, cắt đứt sự tập trung của Khánh. Bực mình vì bị phá bất tử, chàng càu nhàu trong miệng tự trách đã quên không mở máy nhắn trong lúc làm việc. Tiếng chuông điện thoại reo đến lần thư tư, Khánh mới với tay nhấc máy: – Hello, ai đó? – Trời, Lan đó hả, đang ở đâu đó? – Sao không cho Khánh hay sớm? – Ðợi khoảng nửa tiếng Khánh ra đón ok? – Bye. Mặt tươi tỉnh hẳn lên, Khánh đánh mệnh lệnh chạy thử rồi...
Trâm và Khôi đã làm việc liên tục trong nhiều năm, nay họ cần một sự nghỉ ngơi. Nàng đem các con đến gửi bố mẹ để chuẩn bị cùng chồng ra phi trường. Họ được tự do một tuần lễ không vướng bận với con cái ở Florida, nơi họ sắp đến nghỉ cùng với ba cặp vợ chồng người bạn đồng nghiệp của Khôi. Trâm rộn ràng, háo hức khi nghe Khôi cho biết chàng và ba người bạn đồng nghiệp được thưởng một số tiền và bẩy ngày nghỉ cùng gia đình tại Florida do hãng đài thọ vì đã hoàn thành một phương án nhiều lợi nhuận cho hãng. Khôi gợi ý Trâm nên mua thêm mấy bộ quần áo thời trang hiện đại để khỏi thua kém bạn bè. Nàng khăng khăng từ chối với lý do còn nhiều quần áo chất đầy trong tủ....
Tôi ngồi xuống bên nàng và ôm nàng thật chặt, hôn thật say đắm lên môi và cả má nàng, sự hứng tình lúc này đã đưa tôi lên cao độ. Tôi vuốt ve lưng nàng một cách nhẹ nhàng chậm rãi. Đôi bàn tay quỷ quái của tôi lần lần tiến sâu hơn. Tôi nhẹ nhàng thò tay vào lớp áo của nàng, thọc sâu vào nịt ngực và mân mê hai vú nàng. Nàng khẻ rên nhẹ, cái cảm giác tê tê ở đầu ngón tay, mà trước kia tôi không hề có ở những lần chơi bời đàng điếm. Càng xoa nhiều đôi vú nàng, tôi càng thấy hứng thú, cộng thêm tiếng rên rĩ nho nhỏ của nàng càng làm tôi không còn lý trí. Tôi quờ quạng tìm sâu vào dưới lưng quần nàng, tay tôi àn tay tôi, tôi xoa xoa nhè nhẹ đám...
Trời chạng vạng tối dù đồng hồ chưa quá 5 giờ chiều, lính vừa thức dậy, tụ tập quanh ấm trà. Khói thuốc lào thơm nồng cả lán. Đây đó bọn lính thì thầm trao đổi vợ, câu chuyện nghe có vẻ kỳ quái nhưng thằng nào sống sót sau 1 năm đều lấy vợ Trường Sơn theo kiểu này. Liêm cũng có 1 cô vợ Đài Loan, hay Hồng Kông gì đó không rõ, đời vợ thứ 4. Chỉ những thằng lính lái xe mới có cái may mắn như Liêm còn bọn dép lốp thì có được 1 vợ đã là phước tổ 3 đời nhà nó, phần lớn lính bộ đội độc thân phải mượn vợ 1 đêm hay nói đúng ra thì thuê cô nàng với giá vài ba điếu hay dúm thuốc lào Cẩm Lệ. Đời lính tráng dù áo xanh hay áo rằn ri...
Vừa ở Trị An được một ngày, Nam bị ngã quỵ ngay vì căn bệnh sốt rét. Bố mẹ và các chị đều quấn quýt sốt vó cả lên. Chị Hảo, chị Trang và chị Hoàng thay phiên nhau vào bệnh viện chăm sóc cậu em út. Do chị Hai và chị Năm dù gì đi nữa thì cũng phải lo chồng lo con nên thời giờ lo cho em mình cũng có hạn và thành thử ra, chỉ có chị Ba Trang chưa chồng chưa con gần như là cáng đáng hết tất cả mọi việc chăm sóc, phục dịch, hầu hạ Nam. Từ miếng ăn, ly nước, viên thuốc, lau người, thay quần áo cho đến giấc ngủ…..một tay chị đều đảm đương chu toàn. Giống như bàn tay có ngón dài ngón ngắn, trong gia đình Nam cũng vậy, tuy tất cả 6 bà chị đều là...
Đứa cháu vợ ở với vợ chồng tôi đã được khoảng 3 năm kể từ ngày cha nó vào tù. Khi còn tại vị, cha nó là giám đốc công ty thương mại tỉnh, vì vướng vô ba cái chuyện tham nhũng nên bị sập bẫy. Mẹ nó- là chị vợ tôi là nha sĩ, bây giờ phải vừa tần tảo để hàng tuần thăm chồng, vừa phải nuôi con ăn học. Lúc cha nó bị bắt, mẹ nó phải tìm chỗ gởi con để nó tránh bị người đời dèm pha. Vì thế, nó đã đến với vợ chồng chúng tôi. Con nhỏ lai Tàu trông ngồ ngộ, khá là dễ thương, nhưng ngặt nỗi nó mớ hơn 12 tuổi, cái tuổi còn ngây thơ trong trắng như tờ giấy. Đã 3 năm qua, con bé quen dần với cuộc sống xa nhà, thêm vào đó là vợ chúng...
Trong lớp thì thằng bạn thân nhất sống chết cùng nhau của Tuấn tên là Quốc Đạt. Hai thằng không ngồi cùng bàn, không ở cùng tổ nhưng lại chơi thân với nhau như bóng với hình, như cá với nước, như hổ với rừng xanh. Mỗi ngày nghỉ học, Tuấn chạy xe đạp và cũng có khi cuốc bộ xuống nhà thằng Đạt tập học đàn ghitar. Thằng Đạt là một tay đàn ghitar cừ khôi và cũng là một “giáo viên dạy đàn” có tiếng vì chỉ khoảng nữa tháng thôi, Tuấn đã đàn được lõm bõm một số bài hát. So với Tuấn, về bề ngoài thì Đạt có vẻ lanh lợi và sành sõi hơn ; còn bề chìm bên trong thì chưa biết thằng nào thua thằng nào.Gì chứ Tuấn biết hút thuốc, uống rượu là do thằng Đạt lây qua ; còn cái khoản...